Câu thơ rất hay, rất thơ ấy là đoạn kết của ‘Tỳ bà’…
Tỳ bà
—-Bích Khê—-
Nàng ơi! Tay đêm đang giăng mềm
Trăng đan qua cành muôn tay êm
Mây nhung pha màu thu trên trời
Sương lam phơi màu thu muôn nơiVàng sao nằm im trên hoa gầy
Tương tư người xưa thôi qua đây
Ôi! Nàng năm xưa quên lời thề
Hoa vừa đưa hương gây đê mêCây đàn yêu đương làm bằng thơ
Cây đàn yêu đương run trong mơ
Hồn về trên môi kêu: em ơi
Thuyền hồn không đi lên chơi vơiTôi qua tìm nàng vay du dương
Tôi mang lên lầu lên cung Thương
Tôi không bao giờ thôi yêu nàng
Tình tang tôi nghe như tình langYêu nàng bao nhiêu trong lòng tôi
Yêu nàng bao nhiêu trên đôi môi
Đâu tìm Đào Nguyên cho xa xôi
Đào Nguyên trong lòng nàng đây thôiThu ôm muôn hồn chơi phiêu diêu
Sao tôi không màng kêu: em yêu
Trăng nay không nàng như trăng thiu
Đêm nay không nàng như đêm hiuBuồn lưu cây đào tìm hơi xuân
Buồn sang cây tùng thăm đông quân
Ơ hay buồn vương cây ngô đồng
Vàng rơi! vàng rơi: Thu mênh mông.
————-
Và trong bài thơ này của Lê Thường Nhiên cũng có nét thật độc đáo:
ĐÊM THU-XÀ
—Lê Thường Nhiên—
Làm thu em pha nhung mây trời
Làm trăng em giăng mơ muôn nơi
Hòang lan đêm xưa hương thu tàn
Giọt sương đêm nay hương thu tanĐàn chim phương nam bay chưa về
Hồn hoang đang lang thang cơn mê
Mộng du sao rơi ta đi tìm
Đồi thơ sương pha hương hoa simĐêm mơ không nàng nay đêm say
Trăng ta không nàng nay trăng ai
” Ơ hay buồn vương cây ngô đồng
vàng rơi vàng rơi thu mênh mông “Còn trôi đêm nay con sông đầy
Còn soi nơi quen trăng thiên thai
Lòng đêm không trăng như đêm tàn
Dòng sông không trăng như sông tanRừng ơi đưa ta qua thu vàng
Trầm hương đem pha sương Tương Giang
Thuyền ơi đưa ta qua đêm sầu
Tìm trăng xem trăng trôi nơi đâuĐêm mơ không nàng nay đêm say
Trăng ta không nàng nay trăng ai
” Ơ hay buồn vương cây ngô đồng
vàng rơi vàng rơi thu mênh mông “
Đoạn này trích ở cuối của bài ‘Tỳ bà”.
“Ơ hay buồn vương cây ngô đồng
vàng rơi vàng rơi thu mênh mông “