Tự sự tuổi 30


Mình đã hơn 30 tuổi rồi, tức là đã trưởng thành theo nghĩa này hoặc nghĩa khác, ờ, có thể là tất cả các nghĩa hoặc ít nhất thì cũng là trên giấy tờ 🙂

Nhưng mình đã làm được những gì? Đã có cái gì? … Có lẽ, những điều ấy vào lúc này không quan trọng với mình.

Và mình đang nghĩ suy về điều gì? Vào lúc này, suy nghĩ ấy hả? Thật quá giàu có về thời gian, giờ mà còn suy nghĩ được thì đúng là mình phục mình quá cơ…

Đơn giản, vì giờ mình làm gì có thời gian mà nghĩ, mình đang mải chạy trốn, chạy trốn thứ gì đó vô hình, không rõ là gì, chỉ biết là cần làm sao để nó không thấy mình hay có lẽ chỉ là mình không thấy nó thôi cũng được. Nghe vớ vẩn quá, như trò “bịt tai trộm chuông” ấy nhỉ…Nhưng đúng là mình đang chạy trốn thật!

Mình chạy trốn khỏi những suy nghĩ của mình. Không dám dừng lại, vì chỉ sợ rằng dừng lại là mình lại suy nghĩ, và suy nghĩ thì sẽ lại là những vấn đề, những câu hỏi ấy…

Mình lan man quá, ủy mị quá rồi chăng, chẳng tin nổi mình đã 30 tuổi đâu..

Không biết sao nữa, nhưng thời gian gần đây mình tìm mọi cách chìm đắm vào công việc hoặc chơi 1 vài trò giải trí để quên đi những dòng suy nghĩ. Cứ làm việc suốt hoặc rảnh ra là chơi – có khi chỉ là bấm bấm vô định vào cái điện thoại hoặc đếm xem có bao nhiêu người qua đường…tất cả chỉ là cố gắng không để đầu óc mình được thảnh thơi… Để rồi, sáng ra thì mệt không muốn mở mắt nhưng đêm đến, sau 1 ngày mệt nhọc vẫn phải cố chơi 1 trò gì đó để đến khi mắt và đầu mỏi mệt, không còn sức mà nghĩ nữa, tự khắc phải ngủ…không thể nghĩ gì, không thể mơ gì nữa…

Mệt quá thân ta này….ôi! tự nhiên cảm giác mình yếu đuối quá đi thôi, cảm giác trước cuộc đời mình bỗng dưng nhỏ bé quá đi…

Những câu hỏi mà mình không dám đối mặt, không phải về công việc hay cuộc sống đang cực kì khó khăn, không phải vì những vướng mắc, khó hiểu hay một thứ gì đó đại loại như vậy…. Câu hỏi mà mình sợ và tìm cách trốn tránh nó, không muốn nghĩ về nó là 1 câu hỏi không có đáp án, nhưng cũng chẳng phải kiểu câu hỏi tu từ…mình làm sao đủ dũng cảm đối diện với câu hỏi ấy đây???

Cuộc đời này ta còn được gặp bố bao nhiêu lần nữa?

Tôi ơi….

,

Trả lời