Bài thơ linh tinh dưới đây vừa được viết theo 1 câu chuyện có thật mới được chứng kiến :v Lưu ý: nếu định hiểu nhầm thì cấm đọc. Bài viết không liên quan gì đến người viết 🙂
Tên bài này chẳng biết đặt sao cả, thôi thì lấy dòng đầu tiên làm tiêu đề: “Anh ơi nói ra đi” ..
Anh ơi nói ra đi
Dù chỉ lời gian dối
Lời của anh gió thổi
Em chẳng nhớ gì đâu
Em chờ chỉ một câu
Cửa lòng em đã mở
Anh còn chờ chi nữa
Sao không nói ra đi?
Tính cách em kiêu kì
Đâu mở lời trước được
Em lặng yên đợi chờ
Chỉ cần anh nói trước
Một lời thôi mà anh
Tim em đang bỏng cháy
Cảm xúc đang sống dậy
Anh cũng thế phải không?
Môi run với má hồng
Anh chẳng nhìn cũng biết
Con tim em khao khát
Muốn được cháy cùng anh
Em mong được hết mình
Hiến dâng anh tất cả
Sao anh ngồi như đá
Sao anh cứ lặng yên?
Mình vô phận hữu duyên
Em có đâu đòi hỏi
Chỉ xin một lời nói
Dối lòng: anh yêu em!
Sao anh cứ lặng thinh
Sợ gì câu giả dối
Sao bắt em chờ đợi
Nào…gắng nói đi anh!!!
Anh có thấy ngoài kia
Nắng vàng, cây xanh lá
Người qua đường tất tả
Có ai thấy mình đâu
Anh còn ngồi bao lâu
Dối lòng thì sao chứ
Em đâu cần lời hứa
Chỉ cần một tiếng yêu
Sao anh cứ lặng yên
Ly cà phê đã nguội
Sao bắt em chờ đợi
Nguội cả lửa tình say?
Sao anh không nắm tay
Chỉ một cái chạm nhẹ
Môi em vờ run khẽ
Là mình cháy cùng nhau
Này cô bé cứng đầu
Dập ngay đi ngọn lửa
Mình đừng nghĩ đến nữa
Những cảm xúc dâng trào…
Không đến được với nhau
Tình gói vào kỉ niệm
Đừng để tim xui khiến
Làm lý trí ngủ quên
Làm anh em được không?
Hoặc bạn bè thôi nhé
Em sẽ là người mẹ
Nhưng con không của anh
Anh đã có gia đình
Còn em là trinh nữ
Em để dành tặng chồng
Xứng bao năm gìn giữ
Đừng khóc mắt nhòa lệ
Yêu là tốt với nhau
Chứ đừng vì cảm xúc
Mà sau này thấy đau
Mình hữu duyên vô phận
Chẳng đến được với nhau
Thì thôi làm bè bạn
Cũng đến lúc bạc đầu
Nào! Đứng lên em gái
Dạo phố ngắm đèn hoa
Vô tư và trong sáng
Mình – anh em kia mà
Em gái ngoan vui nhé
Quên cái chuyện kia đi
Từ giờ mà nhắc đến
Anh coi chẳng ra gì
————————-